Mùng 1, trời se lạnh,
đôi nam nữ nguyên đồng phục lao công, áp sát vào nhau,
giữa gió đông, co ro manh áo mỏng,
ăn chung chiếc bánh mì, mặt ửng hồng hạnh phúc.
Chốn công đường,
bầu Kiên nháo nhác kiếm tìm người thân,
ánh mắt uy quyền giờ thất thần u uất.
Vẫn giọng nói khúc chiết,
mải miết trình bày trong vô vọng.
Tiền bạc ức vạn bỗng hóa phù du.
Giá trị cuộc sống phải chăng là những khoảnh khắc,
đâu phải những năm tháng đã qua hay tương lai mịt mờ xa tắp.
Những điều không hoàn hảo,
hóa ra,
tạo nên một kiếp người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét