Thứ Ba, 2 tháng 6, 2015

VĂN SĨ HÀ CAO

Thời gian hai năm xơ chơi FB, được nhiều, mất cũng nhiều, khôn ra và cũng chẳng thiếu giây phút dại khờ. Nhưng may mắn nhất là xơ gặp được những cây viết xuất sắc mang đầy hoài bão và ôm ấp những tư tưởng kinh hồn.

Một trong số đó là cây viết Hà Hải Cao, doanh nhân, đạo diễn, nhà thơ, nhà văn, nhà âm hộ học và là một kịu phóng viên. Anh cũng không hề giấu mình thuộc giới tính thứ 3. 

Hà Cao viết khoẻ và viết về nhiều vấn đề, anh luôn đau đáu trước những bất công của xã hội. Hôm nay anh có thể bức bối với việc từ thiện quá đà cho một đứa trẻ bị bạo hành, mai anh lại lên tiếng bảo vệ cô gái bán dâm tái phạm lần thứ 7 với hoàn cảnh mang đầy oan trái, ngày kia anh lại chửi thói cường quyền của một nhân viên thuế vụ xinh đẹp đang tận tình hướng dẫn anh trong công việc kinh doanh của mình, ngày kìa anh lại rỏ nước mắt xót thương sự giàu sang kệch cỡm của các ca sĩ đương thời... chuyện đéo gì anh cũng tỏ tường, người thế chẳng phải nhiều trong thiên hạ.

Chủ đề anh yêu thích nhất là chửi bạn đọc, ba ngày năm trận, anh dành cho họ đủ thứ của ngon vật lạ trên cơ thể người vì đã không hiểu được những tâm tư thầm kín của anh truyền tải ra bàn phím. Ẩn ức cuộc sống với sự cô đơn khiến anh lúc thì như con sư tử nhe nanh hú lên những tiếng rùng rợn đánh dấu lãnh thổ của mình, lúc lại như con dòi hốt hoảng chui sâu vào nấp trong tuỷ xương của con lợn chết đang kì phân huỷ. 

Trên thế giới mạng, hiếm hoi có được người viết như Hà Cao, văn anh dù ngắn hay dài cũng nhuần nhuyễn như cháo chảy. Những khớp nối giữa các đoạn văn hợp lí khiến bạn đọc hầu như không dứt ra được, đã đọc dòng đầu tiên phải đi theo đến dấu chấm cuối cùng. Đôi khi có cảm giác Hà Cao là một nghệ sĩ làm xiếc với câu chữ, thuần thục như dòng suối mát len lỏi qua các khe đá đổ về hạ du. Nhưng kết thúc đéo hiểu anh nói gì. 

Điều đáng tiếc duy nhất là nhịp văn những bài viết của anh. Một bản nhạc hay phải có nốt trầm nốt bổng, riêng Hà Cao chỉ viết một tông duy nhất, hãy thử hình dung một ca sĩ opera với giọng hát thượng thừa, suốt đêm ngày ngân nga một nhịp cao duy nhất thì người nghe sẽ ra sao. Nói thì quá lời chứ lúc đó thì không những người nghe điếc tai mà còn điếc cả đít. Hà Cao là thế.

Nói đến Hà Cao mà không nhắc đến thơ thì coi như chưa nói, nhưng quả thực không dám bình thơ anh, chỉ có thể dùng một từ duy nhất "Quá hay". Trên trang của Mượt cũng đã từng đăng bài "Đối thoại" với những câu từ chua xót kiểu "hình như qua thời con gái, người ta chẳng còn gì" hay câu kết "giờ thi thoảng em nghe, lồn đâu, đụ cái", bài thơ khiến bao bà nạ dòng tủi thân khóc hết nước mắt và bao người chồng phải rời vòng tay người tình quay trở về với vợ. Bạn đọc có thể tìm hiểu thêm rồi tự đánh giá.

Sống ở đời ăn miếng dồi chó đã là thoả mãn, biết và đọc Hà Cao thì còn thoả mãn đến dường nào. Nói về Hà Cao càng nhiều càng thấy thiếu. Bạn đọc, hãy tìm đến anh để một lần được trăn trở cùng với cái trăn trở của anh, một lần được thèm khát cái thèm khát của anh. 

Mượt chỉ khuyên thầm rằng, gái thì Hà Cao không thích nên xử sự rất phũ phàng, trai thì Hà Cao lại là loại dâm loạn chuyên gạ tình nên trước khi ad hay follow thì cũng nên suy nghĩ cho kĩ. Thế thôi. Con đỹ mặt lồn Cao nhỉ? Hehe.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét