Những năm XXs của thế kỉ trước, đi học bằng xe đạp như mình không nhiều, bạn bè hầu hết đi bộ. Năm, bảy cây cuốc bộ đến trường là chuyện vặt vãnh.
Thấy mình đi xe đạp, lại là xe đẹp, nhiều đứa mon men làm thân rồi đi nhờ. Nhưng với bản tính ti tiện từ bé, mình nhất quyết không chấp nhận bất cứ đề nghị nào, mặc dù hoa thơm, trái ngọt chúng mang đến mình không bao giờ từ chối. Tội gì.
Được ít ngày nể nang xe mới, bọn con trai cùng lớp bắt đầu giở thói mất dạy. Chúng chả nhờ vả gì, nhưng khi mình đang nhẹ nhàng, giỏ xe chất đầy hoa phượng, miệng hát véo von, đạp xe từ trường về là chúng nhảy tót lên phía sau. Mình dừng xe chúng lại nhảy xuống, mình đi chúng lại nhảy lên. Uất ức không bút kể xiết.
Ngày nào cũng vậy, không đứa này thì đứa khác, tót lên, cười nói nham nhở, mặc kệ mình vừa cong đít đạp vừa nước mắt chảy ròng ròng, xót xa chiếc xe mới.
Không chấp nhận mình bắt đầu nghĩ những trò để xử lí chúng. Ban đầu mình định rủ một đứa bạn gái đi cùng, nhưng nghĩ lại, thấy thế thì chẳng khác gì. Thậm chí còn phiền phức hơn vì phải chở nó về tận nhà, mà việc đó đương nhiên không xứng với danh phận Quản ca của mình.
Một hôm, trên đường về, mình bỗng nghe tiếng hét thất thanh của thằng bạn ngồi phía sau, rồi xe nhẹ bẫng. Phanh lại, thấy thằng bé đang chà cả chân cả dép vào bụi cỏ ven đường, miệng la oai oái. Hoá ra không để í mình đi sát bãi phân trâu và chân thằng bạn lê dưới đất bị xúc thẳng vào bãi cứt.
Từ đó, cứ thằng nào nhảy lên xe cũng ít nhất một lần bị mình cho chân xúc vào phân. Dần dần lũ bạn sợ không dám đi nhờ kiểu đó nữa. Nhớ hồi đó các bà gồng gánh tranh nhau xúc phân mà sao vẫn nhiều thế. Giờ chả thấy, nhẽ bọn trâu bò nó ỉa ít hơn xưa.
Duy nhất có một thằng, thằng này chân đất đi học quanh năm. Nhà nó làm ruộng ba, bốn hay năm đời mình không biết, chỉ biết nó hoàn toàn coi phân như một đống cứt. Nghĩa là không có í nghĩa gì, thậm chí khi chân bị dính cứt nó cũng không thèm lau hay rửa. Bẩn thỉu kinh người.
Bao đêm mất ngủ mình không nghĩ được cách nào xử lí. Cho đến một buổi. Đúng lúc mình nhún người đạp xe lên dốc thì nó nhảy lên. Không kiềm chế được, một phát zắm rền, đanh như pháo tép, tròn như hạt mít của đứa thiếu nữ đang tuổi lớn bắn thẳng vào mặt thằng bé ngồi sau.
Xe mini chỗ ngồi phụ thấp, cộng với mình đang nhổm người nên chắc nó nuốt trọn phát zắm đó.
Gần như rơi khỏi xe, miệng ho sặc sụa, mắt trợn ngược toàn lòng trắng, mặt tái mét rồi nôn thốc nôn tháo, thằng bé lảo đảo ngồi phệt xuống đất. Mình cứ đứng như trời trồng nhìn nó. Mãi sau ngáp ngáp được mấy cái, nó bắt đầu lắp bắp zắm.... zắm.... say..... cút.
Lúc đấy tưởng thằng bé bị phải gió, hoảng quá mình lên xe đạp thẳng về nhà. Hoàn hồn mới biết đó là say. Say rượu, say xe mình chứng kiến nhiều, nhưng đó là lần đầu tiên và duy nhất mình chứng kiến có người bị say zắm. Hí hí.
Ra trường lâu không gặp lại nhưng mình nghĩ nó nhớ và tởn đến già. Hihi.
Từ đó, mình lại một mình một xe, miệng hát véo von, giỏ xe chở đầy hoa phượng, thật là mĩ miều duyên dáng. Dĩ nhiên, bạn bè xa lánh, mang tiếng chút đỉnh, nhưng có hề gì, bao người có cần bạn bè gì đâu mà họ vẫn sống tốt đấy thôi.
Ông già mình nói rồi, làm cách mạng phải biết chấp nhận hi sinh. Đó đương nhiên là chân lí. Hí hí.
Chuyện viết cách đây 15 năm. (Có edit tí ti)
Mới cười gần chết thôi Mượt ạ :))
Trả lờiXóa